Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016


Một chút tâm sự của mèo mướp trước khi bước sang tuổi 17 ^.^

Tớ - một cô bé 16 tuổi rưỡi, đã từng nghe ai đó nhắn rằng "Hãy học cách yêu bản thân mình, yêu những ước mơ của mình và yêu cả ước mơ của người khác. Bạn không thể thay đổi ước mơ hay cuộc đời của một ai đó, nhưng bạn lại có thể sống trọn vẹn cho ước mơ của bạn". Hồi ấy hết sảy những câu văn từ đều là xáo rỗng đối với tớ. Tớ chưa từng đọc những điều này từ một đoạn văn hay bài báo nào hết, chỉ là đã từng nhìn thấy, rất quen - từ những tờ lịch mà thôi.
Cho đến hiện tại, tớ vẫn chỉ đi con đường của mình, vẫn yêu mình, vẫn hiểu mình ước mơ, khao khát những gì. Nhưng hình như tớ chưa đi đúng hướng thì phải.
Cô Phương chỉ tớ nghe rất nhiều về thời trẻ của cô, về những người học trò mà cô đã gặp. Tớ không rõ mình giống ai trong số họ. Tớ cảm giác na ná một vài người, có thể là ở những người ấy ban đầu cũng lan man, mơ hồ về cái đích xa xôi hệt như tớ bây giờ.
Gặp được một người bạn cũng lứa tâm sự đã khó, gặp được người lớn cố gắng lắng nghe mình còn khó hơn. Hay là tại tớ bướng quá nhỉ? Đến nỗi không thể chia sẻ với ai và cũng chẳng ai đủ kiên nhẫn để nói chuyện cùng mình?
Cô gọi tớ là Nấm. May mắn vì cô hiểu mình lắm, giờ tớ vẫn không thể nghĩ ra là tớ chia sẻ hết mọi bí mật của mình cho cô, cũng phải 2/3 những gì tớ biết trên đời ấy. "Vì em cũng như cô hồi trẻ thôi, có gì đâu. Hồi ấy á..." :)
Qua đi một thời gian, có một số chuyện xảy đến. Có vui, có buồn. Bất ngờ và chẳng bất ngờ. 
Tớ chẳng dám hứa trước điều gì, vì tớ chưa thực sự tự tin vào bản thân mình, nhưng tớ nhận ra rằng tớ đã rất cẩu thả. Trong học tập và quan trọng nhất là đối với gia đình thân yêu, bạn bè của tớ. Chỉ khi con người ta chỉnh mỉnh trong mọi công việc, mọi mối quan hệ thì đó mới là người tốt. 
Có lẽ vậy, tớ đã bỏ lỡ đi nhiều cơ hội, đánh mất đi nhiều điều quý giá. Tớ cần phải học hỏi và rút kinh nghiệm cho bản thân mình.
2017 dương sắp đến, còn vài giờ nữa là sang năm mới. Tớ chẳng nhìn lại năm cũ nữa đâu, tớ muốn một lần nữa chắc chắn rằng mình đã ổn, sẽ bình tĩnh, sẵn sàng cho một cuộc chiến mới - với một bên là thói xấu và một bên là từng bước sửa đổi - trong chính con người tớ mà ra.
Nếu ai đó đã đọc những dòng blog này, thì hãy là bạn tốt của Châu nhé. Nếu tớ có lỗi, hãy để tớ được nhìn thấy để sửa sai. Cậu hãy gần tớ hơn để tớ không còn cảm thấy yếu đuối nữa, có được không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét